31/7/16

           Hoàng hạc lâu - Thôi Hiệu
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ,
Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu.
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du.
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị,
Yên ba giang thượng sử nhân sầu
 Gác Hoàng hạc
(Tản Đà dịch thơ)
Hạc hoàng ai cỡi đi đâu ?
Mà đây Hoàng hạc riêng lầu còn trơ !
Hạc vàng đi mất từ xưa
Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay
Hán dương sông lạnh cây bày
Bãi xa Anh vũ xanh đầy cỏ non
Quê hương khuất bóng hoàng hôn
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai ?

          Ngày xưa Tư mã Tương Như và Trác văn Quân cỡi hạc vàng bay về trời, đó là một truyền thuyết, nhưng nói lên tâm thức của một nòi tình phong lưu khi sống phiêu diêu, lúc chết nhập vào cõi tiên. Người xưa cỡi hạc vàng đi mất, bây giờ chiếc lầu mang tên Hoàng hạc còn âm thầm nơi ấy ghi lại một nơi thanh lịch của loài người.

          Hoàng Hạc Lâu là bài thơ nổi tiếng của Thôi Hiệu, một nhà thơ nhà Đường. Tương truyền rằng, Lý Bạch khi đến Hoàng hạc lâu định làm thơ, đã thấy Thôi Hiệu đề thơ trên vách, đọc xong Lý Bạch vứt bút, ngửa mặt than rằng:
Nhãn tiền hữu cảnh đạo bất đắc
Thôi Hiệu đề thi tại thượng đầu.
Dịch nghĩa:
Trước mắt thấy cảnh không tả được
Vì Thôi Hiệu đã đề thơ trên đầu.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Like

Translate

Đang theo dõi online

BTemplates.com

Tổng số lượt xem trang

Được tạo bởi Blogger.

Popular Posts