12/8/16

          Đêm lại liêu trai
          Đông Hồ
                   (Dễ hay tình lại gặp tình - Tố Như)
           Nhớ thương ngập nẻo sầu cô quạnh
          Xa lắm tiền thân tự kiếp nào
         Đêm ấy đều đều mưa đếm giọt
         Ngàn thông rơi tiếng, nước lao xao

         Mắt ngừng vơ vẩn trên tờ sách
         Sửa lại trầm cho khói bốc cao
         Lửa sáp run run mờ bóng chữ
         Lách mình khe cửa, gió len vào

         Một làn hơi thoảng hương xiêm áo
         Ngát lịm mùi thơm tóc trái đào
         Vàng ngọc tiếng khua rung khẽ khẽ
         Nhìn quanh lòng rợn ý nao nao

         Gió im, ánh lửa bừng tim sáp
         Khép áo, giai nhân chúm chím chào :
         Đợi mãi nghìn xưa lời hẹn ước
         Đường về không một bóng trăng sao

         Bụi mưa thấm ướt trên mình lụa
         Màn gió rèm sương ngỏ đón rào
         Băng giá ngoài kia, ơi lạnh lẽo
         Đây lò hương sưởi chất thơ đào

         Đôi bàn tay ủ đôi tay ấm
         Suối mắt tình cho uống khát khao
         Hồng hạnh thơm bừng gò má nóng
         Khơi nguồn thông cảm phút lao đao

         Ngây thơ thuyền ghé bờ ân ái
         Bóng đợi, hình mong, duyên ước ao
         Đã gặp rồi đây mùa tưởng mộng
         Men lòng say ngọt ý bồ đào

         Yêu đương đâu phải vỉ non biển
         Khăng khít cần chi đến tất giao
         Một sợi tóc tơ huyền đủ buộc
         Nghìn năm người thực với chiêm bao.

         Vành trăng không khuyết
         Đông Hồ

          Người bảo : Như bóng nguyệt
          Ta rằng : Hơn bóng nguyệt
          Bóng nguyệt dẫu sáng trưng
          Năm, mười hai bận khuyết

          Sao băng trong hộp ngọc
          Như nước ngâm trong vắt
          Trăng lặn, trời khi mờ
          Vẫn tròn sáng không hết

          Ta nay già xấu rồi
           Lốm đốm tóc điểm tuyết
          Chẳng bằng bạn trẻ trai
          Soi mái đầu xanh biếc

          Nghìn dặm ai ra đi
          Đưa quà này tiễn biệt
(Theo Dĩ kinh tặng biệt của Bạch Cư Dị)

         Hội đạp thanh 
         Đông Hồ

          Vui lắm thời xưa thuở thái hòa
          Chim rừng dâng dậy nhạc âu ca
          Sương đem bụi ngọc rây lên cỏ
          Rêu mượt mình nhung đá nõn nà
          Róc rách suối tuôn tràn mật ngọt
          Màn căn the mỏng núi xa xa
          Khí lành thơm ngát nghìn hương lá
          Bóng rủ về đây mây thướt tha
          Đường uốn ven rừng từng biếc phủ
          Hoang vu ngờ gặp bóng yêu ma
          Mái tranh nhè nhẹ vươn tơ khói
          Nâng động Cô liêu vẳng tiếng gà

          Muôn cánh mai vàng muôn cánh bướm
          Tưng bừng yến tiệc náo làng hoa
          Mái đầu giữ lại hồn xuân rụng
         Giọt ngọc rơi theo nhịp ngón ngà
         Chòm tóc tơ huyền trần cuộn sóng
         Hàng mi thanh liễu gió la đà
         Mẫu đơn say nắng hây hây đỏ
         Hồng ánh lây sang nếp áo tà
         Gợn lụa in màu hoa tưởng nhớ
         Đây mùa đào chín ửng làn da

        Bên nàng, tiên nữ thơm như mộng
        Ngọc dịch hương vây chén tử hà

          Đông Hồ
          Ông họ Lâm, tên Tấn Phát, sinh ngày 16 tháng 02 năm Bính Ngọ (1906), tại làng Mỹ Đức, tỉnh Hà tiên. Có tên trong nhóm Nam Phong tạp chí (1923-1933). Năm 1935 chủ trương tuần báo Sống ở Sài gòn, giám đốc tập san Nhân loại vào khoảng 1953, chủ trương nhà xuất bản Bốn phương. Đăng bài ở: Kỳ lân báo, Nam Phong, Trung Bắc tân văn, Đông Pháp thời báo, Bách khoa, Tự do, Cách mạng quốc gia....
          Ông có tâm hồn của nhà ẩn sĩ thanh cao, nên có biệt hiệu là Đại Ẩn am, từng lập Trí đức học xá, chủ trương dạy quốc ngữ, có công rất lớn trong việc khuyến khích con em tin tưởng ở nền Việt ngữ của chúng ta.

          Trinh trắng
          Đông Hồ

           Mơn mởn đồng thơm lá cỏ non
          Hồn đêm chưa có dấu sương mòn
          Ao tràn mưa ngọt bờ hoang dại
          Bèo nở xinh xinh cánh nhỏ tròn

          Chậm chậm triều lui biển xuống rồi
          Nõn nường cát ngỏ ý xanh khơi
          Buâng khuâng nhạc sóng không lên tiếng
          Dìu dịu bình minh tắm nắng tươi

          Lụa cởi da chiều núi tuyết băng:
          Làn son phơn phớt hé môi trăng
          Thiu thiu khóe mắt sao mơ mộng
          Hồ trải lòng gương nước thẳng bằng

          Giấy mở tờ nhung óng mỡ ngà
          Nghiên huyền nhựa mực sánh tinh hoa
          Sương đầm ngòi thỏ run run nét
          Đường Tống hồn xưa ngón nõn nà

          Lối về xóm ấy nhiều đom đóm
         Nhấp nhánh thiên hà ngập bước sao
         Ngỡ lạc tiền thân vào xứ mộng
         Lòng tiên, nghe tiếng gọi, nao nao

         Bên mái trăng non đêm quá nửa
         Muôn hương vườn ngậm cánh mong manh
         Gió mơ lá ngủ sương đi lãng
        Bẽn lẽn hoa quỳnh hé ý trinh.

          Xuân nhật túy khởi ngôn chi
          Lý Bạch

          Xử thế nhược đại mộng
          Hồ vi lao kỳ sinh
          Sở dĩ chung nhật túy
          Đồi nhiên ngọa tiền dinh
          Giác lai, miện đình tiền
          Nhất điểu hoa gian minh
          Tà vấn thử hà nhật
          Xuân phong ngữ lưu oanh !
          Cảm chi, dục thán tức
          Đối chi, hoàn tự khuynh !
           Hạo ca đãi minh nguyệt
           Khúc tận, dĩ vong tình !

          Ngày Xuân, tỉnh rượu, nói ý mình
          Đông Xuyên dịch

          Cuộc đời, giấc mộng lớn
          Làm chi nhọc tấm thân ?
          Tối ngày chén tùy lý
          Trước thềm say nằm lăn !
          Bừng tỉnh ngó ra cửa
          Chim hót trong hoa sân 
          Ướm hỏi ngày tháng nào ?
          Lời oanh vang gió xuân !
          Cám cảnh muốn than thở
          Bầu lại nghiêng mấy tuần !
           Hát tràn, đợi trăng sáng
          Tình quên sau tiếng ngâm !

          Tống hữu nhân nhập Thục
          Lý Bạch

          Kiến thuyết tàm tùng lộ
          Kỳ khu bất dị hành
          Sơn tùng nhân diện khởi
          Vân bang mã đầu sinh
          Phương thụ tung Tần sạn
          Xuân lưu nhiễu Thục thành
          Thăng trầm ưng dĩ định
          Hà tất vấn Quân Bình
(Quân Bình, tên tự là Nghiêm Tuân, thầy bói hay có tiếng ngày xưa ở Trung quốc)

          Đưa bạn vào đất Thục
          Đông Xuyên dịch

          Nghe nói đường vào Thục
          Khập khiểng khó đi thay
          Núi trước mặt người nổi
          Mây bên đầu ngựa bay
          Sạn Tần cây đậm ngát
          Thành Thục nước xuân vây
          Chìm nổi âu là số
          Cần chi hỏi bói hay
 

          Đông Xuyên tên thật là Nguyễn Gia Trụ, bạn với Tản Đà. Ông sinh vào năm 1906 tại làng Đông ngạc, phủ Hoài đức tỉnh Hà đông.
          Trong làng thơ, thi sĩ Đông Xuyên là người trầm lặng, âm thầm nhưng đã là một nhà thơ giữ vẹn được nếp sống Á đông bình dị, không khua động tạo tiếng tăm ồn ào cũng không cố sức chạy theo thời thế một cách gượng gạo như một đôi người có sẳn một mớ tiếng tăm xưa.

          Vô đề (1948)
          Hôm qua mười sáu trăng tròn
          Hôm nay mười bảy trăng mòn tý ty
           Chợ Lâm ta tiễn người đi
          Ngàn cây, giải nước, bốn bề những trăng !

          Gió đâu ? Lên báo chị Hằng:
          Đêm nay ta có giai nhân lên đường
          Yêu ta thì bóng trăng vàng
          Đường xa soi khéo cho nàng dễ đi !
                               (Đông Xuyên)


Like

Translate

Đang theo dõi online

BTemplates.com

Tổng số lượt xem trang

Được tạo bởi Blogger.

Popular Posts